Tuesday, January 30, 2007

KINH PHẬT DI GIÁO

KINH PHẬT DI GIÁO

SUTRA ON THE BUDDHA'S BEQUEATHED TEACHING (T.389)

Translated from Sanskrit by
Yau Chin Tripitaka Dharma Master Kumarjiva

Translated from Chinese by: The Buddhist Text Translation Society
Dharma Realm Buddhist University
Talmage, California, USA


SUTRA PREFACE

When Shakyamuni Buddha first turned the Wheel of Dharma, he crossed
over the Venerable Ajnatakaundinya. The very last time he spoke the
Dharma, he crossed over the Venerable Subhadhra. All of those whom
he should have crossed over had already been crossed over. He lay
between the Twin Sala trees and was about to enter Nirvana. At this
time, in the middle period of the night, all was quiet,without any
sound. Then for the sake of all of his disciples he spoke on the
essentials of the Dharma.

UPHOLDING THE PRECEPTS

All of you Bhikshus, after my Nirvana, you should reverence and
honor the Pratimoksha. It is like finding a light in darkness, or
like a poor person obtaining a treasure. You should know that it is
your great teacher, and is not different from my actual presence in
the world. Those of you who uphold the pure precepts should not buy,
sell or trade. You should not covet fields or buildings, or keep
servants or raise animals. You should stay far away from all kinds
of agriculture and wealth as you would avoid a pit of fire. You
should not cut down grass or trees, plow fields or dig the earth.
Nor may you compound medicines, prophesize good and evil, observe
the constellations, cast horoscopes by the waxing and waning of the
moon, or compute astrological fortunes. All of these activities are
improper.

Regulate yourselves by eating at the appropriate time and by living
in purity. You should not participate in worldly affairs or act as
an envoy, nor should you become involved with magical spells and
elixiers of immortality, or with making connections with high
ranking people, being affectionate towards them and condescending
towards the lowly.

With an upright mind and proper mindfulness you should seek to cross
over. Do not conceal your faults or put on a special appearance to
delude the multitudes. Know the limits and be content with the four
kinds of offerings. When you receive offerings, do not store them up.
This is a general explanation of the characteristics of upholding
the precepts. The precepts are the root of proper freedom; therefore
they are called the Pratimoksha (lit. the root of freedom). By
relying on these precepts, you will give rise to all dhyana
concentrations, and reach the wisdom of the cessation of suffering.
For this reason, Bhikshus, you should uphold the pure precepts and
not allow them to be broken. If a person is able to uphold the pure
precepts, he will, as a result, be able to have good dharmas. If one
is without the pure precepts no good merit and virtue can arise.
Therefore you should know that the precepts are the dwelling place
for the foremost and secure merit and virtue.

RESTRAINING THE MIND

All of you Bhikshus, if you are already able to abide by the
precepts, you should restrain the five sense organs, not allowing
them to enter the five desires as they please. It is like a person
tending cattle who carries a staff while watching them, not allowing
them to run loose and trample others sprouting grains. If you let
your five sense organs run loose, not only will the five desires
become boundless, they will be uncontrollable. They are like a
violent horse unrestrained by reins who drags a person along so that
he falls into a pit. If you are robbed or injured you will suffer
for a single life, but the injury from the plundering done by the
five sense organs brings misfortunes which extend for many lives.
Because their harm is extremely heavy, it is impermissable to be
careless.

For this reason wise people restrain the five sense organs and do
not go along with them. They restrain them like thieves who are not
allowed to run loose. If you let them run loose for a while, before
long you will observe their destruction. Since the five sense organs
have the mind as their ruler, you should restrain the mind well.
Your mind is as dangerous as an extreme- ly poisonous snake, a
savage beast or a hateful robber. A great fire rushing upon you is
still not a satisfactory analogy for it. It is like a person
carrying a container of honey who, as he moves along in haste, only
pays attention to the honey, and does not notice a deep pit. It is
like a mad elephant without a barb, or a monkey in a tree jumping
about, which are both difficult to restrain. You should hasten to
control it and not allow it to run loose. Those who allow their
minds to wander freely loose the good situation of being a human
being. By restraining it in one place there is no affair which
cannot be completed. For this reason, Bhikshus, you should
vigorously subdue your mind.

MODERATION IN EATING

All of you Bhikshus, you should receive various kinds of food and
drink as if you were taking medicine. Whether they be good or bad,
do not take more or less of them, but use them to cure hunger and
thirst and to maintain the body. Bhikshus should be the same way as
bees gathering from flowers, only taking the pollen without harming
their form or scent; receive peoples' offerings to put an end to
distress, but do not seek to obtain too much and spoil their good
hearts. Be like a wise man, who having estimated the load that suits
the strength of his ox, does not exceed that amount and exhaust its
strength.

AVOIDING SLEEP

All of you Bhikshus, during the day, with a vigorous mind, cultivate
the Dharma and don't allow the opportunity to be lost. In the first
and last periods of the night also do not be lax, and during the
middle period of the night, chant Sutras to make yourself well
informed. Do not let the causes and conditions of sleep cause your
single life to pass in vain, so that you don't obtain anything at
all. You should be mindful of the fire of impermanence which burns
up all the world. Seek to cross yourself over and do not sleep.
The robber afflictions are always about to kill you even more than
your enemies. How can you sleep? How can you not rouse yourself to
awaken? With the hook of the precepts you should quickly remove the
poisonous snake afflictions that are sleeping in your heart. When
the sleeping snake is gone, then you can sleep at ease. Those who
sleep even though it hasn't yet gone, are without shame. The
clothing of shame, among all adornments, is the very best. Shame can
be compared to an iron barb which can restrain people from doing
evil. Therefore you should always have a sense of shame, and not be
without it even for a moment, for if you have no sense of shame you
will lose all of your merit and virtue. Those who have shame have
good dharmas; one without it is no different from the birds and
beasts.

AVOIDING ANGER

All of you Bhikshus, if a person dismembered you piece by piece your
mind should be self-contained. Do not allow yourself to become
angry. Moreover, you should guard your mouth and not give rise to
evil speech. If you allow yourself to have thoughts of anger, you
will hinder your own Way, and lose the merit and virtue you have
gained. Patience is a virtue which neither upholding the precepts
nor the ascetic practises are able to compare with. One who is able
to practise patience can be called a great person who has strength;
if you are unable to happily and patiently undergo the poison of
malicious abuse, as if drinking sweet dew, you cannot be called a
wise person who has entered the Way. Why is this? The harm from
anger ruins all good dharmas and destroys one's good reputation.
People of the present and of the future will not even wish to see
this person. You should know that a heart of anger is worse than a
fierce fire. You should always guard against it, and not allow it to
enter you, for of the thieves which rob one's merit and virtue, none
surpasses anger. Anger may be excusable in lay people who indulge in
desires, and in people who do not cultivate the Way, who are without
the means to restrain themselves, but for people who have left the
home-life, who cultivate the Way and are without desires, harboring
anger is impermissable. Within a clear, cool cloud, there should not
be a sudden blazing clash of thunder.

AVOIDING ARROGANCE

All of you Bhikshus, you should rub your heads for you have
relinguished fine adornments, you wear the garments of a Buddhist
monk, and you carry the alms bowl to use in begging for your
livelihood; look at yourself in this way. If thoughts of arrogance
arise you should quickly destroy them, because the increase of
arrogance is not appropriate even among the customs of lay people,
how much the less for a person who has left the home-life and
entered the Way. For the sake of liberation, you should humble
yourself and practice begging for food.

AVOIDING FLATTERY

All of you Bhikshus, a mind of flattery is contradictory to the Way.
Therefore you should have a straightforward disposition of mind. You
should know that flattery is only deceit, so for people who have
entered the Way, it has no use. For this reason, all of you should
have an upright mind, and take a straightforward disposition as
your basis.

REDUCING DESIRES

All of you Bhikshus, you should know that people with many desires,
because they have much seeking for advantage, have much suffering.
People who reduce their desires, who are without seeking or longing
are without this trouble. Straight-away reduce your desires and in
addition cultivate appropriately. One who reduces his desires is
more able to produce all merit and virtue. People who reduce their
desires, do not flatter in order to get what they want from others.
Moreover they are not dragged along by their sense organs. People
who reduce their desires have, as a consequence, a mind which is
peaceful, without worry or fear. In meeting with situations they are
always satisfied and never discontent. One who reduces his desires
has Nirvana. This is known as reducing desires.

CONTENTMENT

All of you Bhikshus, if you wish to be free from all suffering and
difficulty, you should be content. The dharma of contentment is the
dwelling of blessings, happiness, and peace. People who are content,
although they might sleep on the ground are peaceful and happy.
Those who are not content, although they might abide in the heavens,
are still dissatisfied. Those who are not content, even if they are
rich, they are poor. Those who are content, although they might be
poor, they are rich. Those who are discontent are always dragged
along by their five sense organs, and are pitied by those who are
content. This is known as contentment.

SECLUSION

All of you Bhikshus, seek quietude, the Unconditioned peace, and
happiness. You should be apart from confusion and disturbances, and
dwell alone in seclusion. People who dwell in quietude are
reverenced by the heavenly ruler Shakra and all the gods. For this
reason you should renounce your own group and other groups, and
dwell alone in seclusion in order to contemplate the basis for the
cessation of suffering. If you delight in crowds, you will undergo a
lot of affliction. It is like when a flock of birds gathers in a
great tree, it is in danger of withering and collapsing. One who is
bound and attached to the world drowns in a multitude of suffering,
like an old elephant sunk in mud, who is unable to get himself out.
This is known as seclusion.

VIGOR

All of you Bhikshus, if you are vigorous no affair will be difficult
for you; for this reason all of you should be vigorous. It is like
a small stream flowing for a long time which is able to bore through
stone. If, on the other hand, the mind of one who cultivates
frequently becomes lax, it is like trying to make a fire by friction
but resting before there is any heat; though one wants to make a
fire, the fire is difficult to obtain. This is known as vigor.

MINDFULNESS

All of you Bhikshus, seeking for a Good and Wise Advisor, or for a
wholesome benefactor, does not compare with mindfulness. If you do
not neglect mindfulness, none of the thieves of the afflictions can
enter you. For this reason all of you should constantly collect the
thoughts in your mind. If you lose mindfulness you will lose all
merit and virtue. If your power of mindfulness is firm and strong,
though you enter among the thieves of the five desires, they cannot
harm you. It is like entering a battle wearing armour, thus there is
nothing to fear. This is known as mindfulness.

DHYANA CONCENTRATION

All of you Bhikshus, if you collect your mind, it will be
concentrated. Because the mind is concentrated, the production and
destruction of the appearances of dharmas in the world can be known.
For this reason, all of you should constantly and vigorously
cultivate concentration. If you attain concentration your mind will
not be scattered. It is like a household that uses its water
sparingly and is able to regulate its irrigation ditches. One who
cultivates concentration is also the same way; for the sake of the
water of wisdom he well cultivates dhyana concentration so it
doesn't leak away. This is known as concentration.

WISDOM

All of you Bhikshus, if you have wisdom, you will be without greed
or attachment. Always examine yourselves, and do not allow
yourselves to have faults, for it is in this way that you will be
able to obtain liberation within my Dharma. If one is not like this,
since he is neither a person of the Way, nor a layperson, there is
no name for him. One with wisdom has a secure boat for crossing over
the ocean of birth, old age, sickness, and death. Wisdom is also
like a great bright lamp in the darkness of ignorance, a good
medicine for those who are sick, and a sharp axe for cutting down
the tree of afflictions. For this reason all of you should
increasingly benefit yourselves by learning, considering, and
cultivating wisdom. Even though a person only has flesh eyes, if he
has illuminating wisdom, he has clear understanding. This is known
as wisdom.

NOT HAVING IDLE DISCUSSIONS

All of you Bhikshus, if you have all sorts of idle discussions,
your mind will be scattered, and even though you have left the
home-life, you will not attain liberation. For this reason,
Bhikshus, you should quickly renounce a scattered mind and idle
discussions. If you wish to be one who attains the happiness of
still tranquillity, you only need to be good and eliminate the evil
of idle discussions. This is known as not having idle discussions.

SELF-EXERTION

All of you Bhikshus, with respect to all merit and virtue, you
should always have a single purpose. Relinguish all laziness as you
would leave a hateful thief. That which the greatly compassionate
World Honored One has explained for your benefit is already
finished; all of you need only to practice it diligently. Whether
you are in the mountains, in a desolate marsh, beneath a tree, or in
an empty and quiet dwelling, be mindful of the Dharma you have
received and do not allow it to be forgotten. You should always
exert yourselves and practise it vigorously. You don't want to reach
the time of death and be filled with remorse because of a life spent
in vain. I am like a good doctor who understands illnesses and
prescribes medicine. Whether it is taken or not is not the
responsibility of the doctor. Moreover I am like a virtuous guide
who points out a good path. If those who hear of it do not walk down
it, it is not the guide's fault.

CLEARING UP ALL DOUBTS

All of you Bhikshus, if you have doubts about suffering and the
other Four Truths, you may quickly ask about them now. Do not
harbour doubts and fail to clear them up.

At that time the World Honored One repeated this three times, yet no
one asked him a question. And why was this? Because the assembly did
not harbour any doubts.

At that time Venerable Aniruddha contemplated the minds of the
assembly and said to the Buddha, "World Honored One, the moon can
become hot and the sun can become cold, but the Four Truths
proclaimed by the Buddha cannot be otherwise. The Truth of Suffering
taught by the Buddha is actually suffering, and cannot become
happiness. Accumulation is truly the cause of it, besides which
there is no other cause. If one is to destroy suffering, the cause
of suffering must be destroyed, because if the cause is destroyed
then the result is destroyed. The path leading to the destruction of
suffering is truly the real path, besides which there is no other
path. World Honored One, all of these Bhikshus are certain and have
no doubts about the Four Truths."

LIVING BEINGS WHO WILL CROSS OVER

"When those in this assembly who have not yet done what should be
done see the Buddha cross over to Nirvana they will certainly feel
sorrow. Those who have newly entered the Dharma and heard what the
Buddha taught, will all cross over. They have seen the Way, like a
flash of lightning in the night. But those who have already done
what was to be done who have already crossed over the ocean of
suffering, will only have this thought: 'Why has the World Honored
One crossed over to Nirvana so soon?'

Aniruddha spoke these words. Everyone in the assembly had penetrated
the meaning of the Four Holy Truths. The World Honored One wished
all in that great assembly to be firm, so with a mind of great
compassion he spoke again for their sake.

"All of you Bhikshus do not be grieved or distressed. If I were to
live in the world for a kalpa, my association with you would still
come to an end. A meeting without a seperation can never be. The
Dharma for benefitting oneself and others is complete. If I were to
live longer it would be of no further benefit. All of those who
could be crossed over, whether in the heavens above or among humans,
have already crossed over, and all of those who have not yet crossed
over have already created the causes and conditions for crossing
over.

THE DHARMA BODY IS ALWAYS PRESENT

From now on all of my disciples must continuously practise. Then the
Thus Come One's Dharma body will always be present and
indestructible. You should know therefore, that everything in the
world is impermanent. Meetings necessarily have seperations, so do
not harbour grief. Every appearance in the world is like this, so
you should be vigorous and seek for an early liberation. Destroy the
darkness of delusion with the brightness of wisdom. The world is
truly dangerous and unstable, without any durability.

My present attainment of Nirvana is like being rid of a malignant
sickness. The body is a false name, drowning in the great ocean of
birth, sickness, old age and death. How can one who is wise not be
happy when he gets rid of it, like killing a hateful thief?

CONCLUSION

All of you Bhikshus, you should always singlemindedly and diligently
seek the way out of all the moving and unmoving dharmas of the
world, for they are all destructible, unfixed appearances. All of
you, stop; there is nothing more to say. Time is passing away, and
I wish to cross over to Nirvana. These are my very last instructions.

THE END

KINH PHẬT DI-GIÁO
Hán-dịch: Tam-Tạng Pháp-Sư Cưu-Ma-La-Thập đời Diêu-Tần.
Việt-dịch: Thích-Tâm-Châu.



1- KINH-TỰ

Đức Phật Thích-Ca Mưu-Ni, bắt đầu chuyển pháp-luân, độ cho năm vị Tỳ-Khưu là Tôn-giả Kiều-Trần-Như v.v... Sau cùng, Ngài thuyết pháp độ cho ông Tu-bạt-đà-la. Những người nên độ, Ngài đã độ xong. Ngài nghỉ ở giữa hai cây Sa-la và sắp nhập niết-bàn. Khi ấy, vào khoảng nửa đêm, vẳng lặng không có tiếng động Ngài vì các đệ-tử, nói qua về các giáo-pháp quan-yếu.

2- TRÌ GIỚI

Các vị Tỳ-Khưu, sau khi Tôi nhập-diệt, các vị nên tôn-trọng và trân-kính Ba-La-Đề-Mộc-Xoa, như tối gặp sáng, như người nghèo được của báu. Các vị nên biết giới ấy là bậc Đại-Sư của các vị và, không khác gì Tôi còn ở đời vậy.

Người giữ giới thanh-tịnh, không được làm những việc như: buôn bán, đổi chác, tạo dựng ruộng nhà, nuôi dưỡng người dân, tôi tớ, súc sinh. Hết thảy sự trồng trọt, các của cải châu báu, đều nên tránh xa, như tránh hầm lửa. Không được chặt phát cây cỏ, đào sới đất đai, điều-hòa thuốc thang, xem tướng tốt, xấu quan sát tinh-tú, suy-đoán đủ, thiếu, lịch-số kế-toán, đều không nên làm.

Giữ thân tiết-độ, ăn uống đúng thời, sinh hoạt nơi mình một cách thanh-tịnh. Không được tham-dự việc đời, sứ-mệnh liên-lạc, chú-thuật thuốc tiên, kết thân với người sang, thân cận đậm-đà với những người nhàm-nhỡ, kiêu-mạn, đều không nên làm.

Các vị nên tự giữ tâm ngay thẳng, suy-niệm chân-chính, để cầu độ thoát.

Các vị không được che dấu vết nhơ, bày trò khác lạ, để mê-hoặc quần-chúng.

Đối với bốn sự cúng-dường, lượng biết tri túc. Được đồ cúng-dường, không nên cất chứa.

Đó là nói qua về tướng trì giới.

Giới là căn-bản chân-chính thuận theo đường giải-thoát, nên gọi là “ba-la-đề-mộc-xoa”. Nhân y vào giới này được sinh ra các thiền-định và trí-tuệ diệt khổ.

Thế nên, các vị Tỳ-Khưu nên giữ giới thanh-tịnh, đừng để thiếu, hủy. Nếu ai giữ được giới thanh-tịnh, sẽ có các thiện-pháp. Nếu không giữ giới thanh-tịnh, các công-đức thiện đều không sinh được. Do đó, nên biết giới là trụ-xứ công-đức an-ổn thứ nhất vậy.

3- CHẾ TÂM

Các vị Tỳ-Khưu, các vị đã an-trụ trong giới-luật, nên phải kiềm-chế năm căn, đừng để nó buông thả vào năm dục. Ví như người chăn trâu, cầm roi dòm ngó nó, không để cho nó tha hồ xâm-phạm vào lúa mạ người ta. Nếu buông thả năm căn, chẳng phải nó chỉ lan vào năm dục, mà nó, hầu như xông tới không bờ bến nào và không thể chế-phục được! Cũng như con ngựa dữ, không thể dùng giây cương mà kiềm-chế được và nó sẽ kéo người ta sa xuống hố. Như bị cướp hại, chỉ khổ một đời, nhưng tai-họa của giặc năm căn kéo đến nhiều đời, làm hại rất nặng, không thể không cẩn-thận!

Thế nên, bậc trí-giả kiềm-chế năm căn mà chẳng dựa theo, gìn giữ nó như giặc, không để cho nó buông lung. Giả như, để cho nó buông lung, chẳng bao lâu, sẽ thấy sự tan diệt vì nó. Đối với năm căn ấy, tâm làm chủ chúng. Do đó, các vị nên khéo chế-phục tâm! Tâm rất đáng sợ, sợ hơn rắn độc, ác-thú, oán-tặc. Và ngay như lửa cháy bừng bừng cũng chưa đủ làm ví-dụ về chúng! Ví như có người tay cầm bát mật, di-động hấp-tấp, chỉ ngó bát mật, không thấy hố sâu. Ví như voi cuồng không có móc câu, con khỉ, con vượn, kiếm được rừng cây, leo, trèo, nhẩy nhót, khó ngăn-cấm, chế-phục được chúng! Nên gấp bẻ gẫy tâm-niệm ấy, đừng để cho chúng buông lung. Buông lung tâm ấy, làm mất những việc tốt của người. Chế phục nó vào một chỗ, không việc gì là không xong. Vì vậy, các vị Tỳ-Khưu, nên siêng năng tinh-tiến triết-phục tâm các vị!

4- TIẾT-ĐỘ SỰ ĂN UỐNG

Các vị Tỳ-Khưu, các vị nhận các món ăn uống, nên tưởng như uống thuốc. Đối với các đồ ngon hay dở, các vị đừng sinh tâm tăng giảm. Cốt giúp cho thân khỏi đói, khát là được! Như ong hái hoa, chỉ hút vị của hoa mà không làm tổn-hại đến sắc và hương! Các vị Tỳ-Khưu cũng vậy, nhận sự cúng-dường của người, cốt khỏi phiền-não, chứ không được cầu nhiều, làm băng-hoại thiện-tâm của người. Ví như bậc trí-giả, biết lượng sức trâu, có thể làm việc được nhiều hay ít, đừng để nó làm quá phần, kiệt sức!

5- RĂN VIỆC NGỦ NGHỈ

Các vị Tỳ-Khưu, ban ngày nên siêng năng tu-tập các thiện-pháp, không để phí thời giờ. Đầu đêm, cuối đêm cũng đừng bỏ phí công-phu. Nửa đêm tụng kinh, để tự quán sát lý sinh-diệt (tiêu-tức). Không bởi nhân-duyên ngủ nghỉ, khiến cho một đời luống qua không ngộ được gì! Nên niệm ngọn lửa vô thường, đốt mọi thế-gian, vì vậy, nên sớm cầu tự-độ, đừng nên ngủ nghỉ. Các giặc phiền-não, thường rình giết người. Nó tệ hơn oán-gia, sao có thể ngủ nghỉ được mà không tự răn tỉnh? Rắn độc phiền-não nằm ở tâm người. Ví như con rắn độc màu đen, ngủ trong nhà ngươi, ngươi nên lấy cái móc câu “trì giới”, sớm gạt trừ đi. Con rắn ngủ trong nhà đã ra ngoài rồi, mới có thể ngủ yên được. Nếu nó không ra ngoài mà cứ nằm ngủ, đó là người không biết thẹn. Bộ áo thẹn hổ, đối với các đồ trang-nghiêm, nó là bậc nhất. THẸN như móc câu bằng sắt, hay chế-phục những người làm điều phi-pháp. Thế nên, các vị Tỳ-Khưu, thường thường phải biết thẹn-hổ, không được thay đổi trong tạm thời. Nếu xa lìa sự thẹn-hổ thời mất các công-đức. Người có tâm biết thẹn-hổ thời có thiện-pháp. Người không có tâm biết thẹn-hổ thời cùng như các loài cầm-thú không khác.

6- RĂN VỀ OÁN-GIẬN

Các vị Tỳ-Khưu, nếu có người lại cắt xẻo từng chi-tiết nơi thân-thể, nên tự-nhiếp-tâm đừng để cho nó phát sinh sân-hận. Và, cũng nên giữ miệng, đừng thốt ra lời nói ác. Nếu buông thả tâm oán giận thời tự mình làm phương-ngại cho sự tiến đạo, mất sự lợi-ích về công-đức. Đức nhẫn-nhục, trì giới, khổ hạnh cũng không thể bì kịp. Người làm hạnh nhẫn-nhục, mới được gọi là bậc đại-nhân có lực. Nếu ai không có thể vui vẻ nhận chịu được lời độc-hại của sự ác-mạ, như uống thuốc cam-lộ, thời không được gọi là người trí tuệ vào đạo. Sở dĩ thế là sao? Cái hại của sự oán giận là nó phá hoại các thiện-pháp, hư-hoại các tiếng tốt, đời nay, đời sau, người ta không muốn nhìn thấy bằng một cách vui vẻ. Nên biết, tâm oán-giận, nó mạnh hơn lửa dữ, vậy, luôn luôn phải gìn giữ, không để nó xâm-nhập được. Giặc cướp công-đức, không gì tệ hơn oán giận, Người bạch-y hưởng thụ các dục-lạc, chẳng phải là người hành-đạo, họ không có pháp gì để tự kiềm-chế, họ khởi ra oán-giận, còn có thể tha-thứ được; người xuất gia hành đạo, không có sự ham-muốn, mà còn ôm ấp tâm oán-giận, rất không nên vậy! Ví như trong đám mây trong lạnh, khởi ra tia lửa sấm sét, thời không nên vậy!

7- RĂN VỀ KIÊU-MẠN

Các vị Tỳ-Khưu, nên xoa lên đầu mình, tự thấy, mình đã bỏ thứ trang-sức tốt đẹp, mặc áo hoại-sắc, mang giữ đồ ứng-khí, lấy việc đi xin ăn để sống như thế, mà nếu, còn khởi ra tâm kiêu-mạn, thời nên sớm diệt nó đi. Tăng trưởng tính kiêu-mạn, còn chẳng phải là người bạch-y thế-tục nên làm, huống là người xuất-gia nhập đạo, đã vì sự giải-thoát, tự hạ thân mình xuống, mà làm hạnh khất-thực ư?

8- RĂN VỀ SIỂM-KHÚC

Các vị Tỳ-Khưu, tâm nịnh-hót, cong queo, là trái với đạo, thế nên, cần phải giữ tâm chất trực. Nên biết, nịnh-hót, cong queo, chỉ là dối trá. Người đã vào đạo, thời không có lẽ ấy. Do đó, các vị phải nên giữ tâm ngay-thẳng, lấy “chất-trực” làm gốc.

9- THIỂU-DỤC (ÍT MUỐN)

Các vị Tỳ-Khưu, các vị nên biết: người ham muốn nhiều, vì cầu lợi nhiều, nên khổ-não cũng nhiều. Người ham muốn ít, không cầu không muốn, thời không có tai-hoạn ấy. Thẳng thắn mà nói, không có gì, sự ít ham muốn còn nên tu-tập, huống là sự ít ham muốn còn sinh ra các công-đức? Người ít ham muôn thời không có tâm siểm-khúc để cầu vừa ý người ta, và cũng lại không bị các căn lôi-kéo. Người làm hạnh “thiểu dục” (ít ham-muốn) thời tâm thản-nhiên, không lo sợ gì, chạm tới sự gì đều có thừa, và thường không có gì là không đầy-đủ. Người có đức-tính ít ham muốn thời có niết-bàn. Thế gọi là “thiểu dục”.

10- TRI-TÚC (BIẾT ĐỦ)

Các vị Tỳ-Khưu, nếu muốn thoát khỏi các khổ-não, nên quán “tri-túc” (biết đủ). Biết pháp tri-túc, tức là chỗ giàu sang, vui vẻ và an-ổn. Người tri-túc, tuy nằm trên đất vẫn cho là vui vẻ. Người không tri-túc, tuy ở thiên-đường cũng chẳng vừa ý. Người không tri-túc, tuy giàu mà nghèo, người tri-túc tuy nghèo mà giàu. Người không tri-túc thường bị năm dục lôi kéo, bị người tri-túc thương-xót. Thế gọi là “tri-túc”.

11- VIỄN LY

Các vị Tỳ-Khưu, muốn cầu sự an-lạc, vô vi tịch-tĩnh, nên rời khỏi chốn ồn-ào, ở nơi an nhàn một mình. Người ở chốn an-tĩnh, vua Đế-Thích cũng như chư Thiên đều cùng kính-trọng. Thế nên, nên bỏ đồ-chúng của mình và cả đồ-chúng người khác, ở nơi trống vắng, an-nhàn một mình, suy nghĩ về sự diệt-trừ gốc khổ. Nếu ưa chỗ nhiều người, thì chịu nhiều phiền-não. Ví như cây lớn, mọi loài chim tụ-tập trên đó, thì sẽ có tai-hoạn khô gẫy. Sự ràng buộc của thế-gian, đắm chìm trong mọi khổ. Ví như con voi già bị lún vào bùn, không thể tự rút ra được. Thế gọi là “viễn ly” (xa lìa).

12- TINH-TIẾN

Các vị Tỳ-Khưu, nếu siêng năng tinh-tiến thì việc gì cũng không nhớ. Thế nên, các vị nên siêng năng tinh-tiến. Ví như giọt nước nhỏ chảy mãi, thời có thể làm thủng đá. Nếu tâm của hành-giả, thường thường lười-biếng bỏ phế, như người dùi cây lấy lửa, cây chưa bốc nóng đã thôi, vì vậy, tuy muốn được lửa, nhưng lửa khó thể bùng lên được. Thế gọi là “tinh-tiến”.

13- BẤT VONG NIỆM

Các vị Tỳ-Khưu, cầu bậc thiện-tri-thức, cầu bậc thiện-hộ-trợ, không bằng cầu được tâm “bất vong niệm” (không quên chính-niệm). Nếu người đã có tâm “bất vong niệm”, thời các giặc phiền-não không thể xâm-nhập được. Thế nên, các vị thường nên nhiếp-niệm tại tâm. Nếu mất chính-niệm thời mất các công đức. Nếu năng-lực của chính-niệm kiên-cường, tuy vào trong đám giặc ngũ dục, cũng không bị hãm hại. Ví như mặc áo giáp vào trận thời không sợ gì. Thế gọi là “bất vong niệm”.

14- THIỀN-ĐỊNH

Các vị Tỳ-Khưu, nếu nhiếp tâm được, thời tâm an tại định. Tâm an tại định nên cơ thể biết được pháp-tướng sinh-diệt của thế-gian. Thế nên các vị, thường nên tinh-tiến tu-tập các định. Nếu được định, tâm không tán-loạn. Ví như các nhà trông coi về việc nước, khéo sửa trị đê, đường. Hành-giả cũng vậy, vì nước trí-tuệ, phải khéo tu thiền-định, khiến cho không dò rỉ. Thế gọi là “thiền-định”.

15- TRÍ-TUỆ

Các vị Tỳ-Khưu, nếu có trí-tuệ thì không tham-đắm. Thường tự xem xét, không để cho mình có chỗ sai-lạc. Như thế, ở trong giáo-pháp của Ta sẽ được giải-thoát. Nếu không được như thế, đã không phải là đạo-nhân, cũng không phải là bạch-y và, không gọi là tên gì được vậy! Người có trí-tuệ như-thực, như là có con thuyền bền-chắc vượt qua biển lão, bệnh, tử, cũng là ngọn đèn rất sáng soi chỗ vô minh tăm-tối, là lương-dược chữa trị mọi bệnh, là búa sắc đẵn cây phiền-não. Thế nên các vị, nên lấy văn, tư, tu-tuệ, tăng thêm sự ích lợi cho mình. Nếu người nào có sự soi sáng bởi trí-tuệ, tuy là nhục-nhãn, nhưng là người “minh-kiến” (thấy rõ) vậy. Thế gọi là “trí-tuệ”.

16- KHÔNG HÝ-LUẬN

Các vị Tỳ-Khưu, mọi thứ hý-luận, nó làm tâm loạn. Còn vương vào hý-luận, tuy là xuất gia, nhưng chưa được thoát. Thế nên, các vị Tỳ-Khưu, nên gấp lìa bỏ hý-luận loạn tâm. Nếu các vị muốn được sự an vui tịch diệt, chỉ nên khéo diệt cái tai-hoạn hý-luận. Thế gọi là “không hý-luận”.

17- TỰ GẮNG SỨC

Các vị Tỳ-Khưu, đối với các công đức, thường nên nhất tâm, bỏ mọi sự phóng-dật, như là bỏ oán-tặc. Đại-bi Thế-Tôn nói ra những điều lợi-ích, đều đã trọn vẹn, các vị nên siêng-năng thực-hành. Khi ở trong núi non, khi ở bên đầm trống, khi ở dưới gốc cây, hay khi ở chốn an-nhàn, trong ngôi nhà vắng vẻ, cần niệm những giáo-pháp đã lĩnh-thụ, đừng để cho quên mất. Thường nên tự gắng sức, tinh tiến tu theo những pháp ấy. Không làm gì, chết rỗng không, sau này sẽ đưa lại sự hối tiếc. Ta như thày thuốc hay, biết bệnh cho thuốc, uống hay không uống, lỗi không phải nơi thày thuốc. Lại như người khéo chỉ đường, chỉ cho người ta con đường thiện, nghe mà không đi, không phải lỗi ở người chỉ đường vậy.

18- QUYẾT NGHI

Các vị, nếu trong pháp Tứ-Đế như Khổ v.v.. còn có chỗ nào nghi ngờ, các vị nên hỏi mau lên, không được mang lòng ngờ vực, mà không cầu sự giải quyết. Khi ấy đức Thế-Tôn xướng lên ba lần như thế, không có vị nào hỏi nữa. Sở dĩ thế là sao? Vì chúng không còn nghi-ngờ nữa. Bấy giờ Tôn-giả A-nâu-lâu-đà quán-sát tâm đại-chúng, bạch Phật rằng: “Bạch đức Thế-Tôn, mặt trăng có thể nóng, mặt trời có thể lạnh, chư Phật nói pháp Tứ-Đế, không thể có sự sai khác được. Phật nói Khổ-Đế thực là khổ, không thể vui được; Tập-Đế thực là “nhân”, không có nhân khác; Khổ, nếu diệt trừ, tức là nhân diệt. Nhân diệt nên quả diệt; đạo “diệt khổ”, thực là chân-đạo, không còn đạo nào khác nữa. Bạch Đức Thế-Tôn các vị Tỳ-Khưu, đối với pháp “Tứ-Đế”, quyết định không còn sự ngờ vực gì nữa.

19- CHÚNG-SINH ĐẮC ĐỘ

Trong chúng này, những vị chưa làm xong công việc tu-chứng, thấy Phật diệt-độ, nên có sự bi-cảm. Vì mới nhập-pháp, nghe lời Phật nói, liền đắc độ. Ví như ban đêm thấy ánh chớp, liền được thấy đạo. Nếu vị nào đã làm xong việc tu-chứng, đã vượt qua biển khổ liền khởi niệm rằng: “Thế-Tôn diệt độ, nhất thời, sao chóng vậy! Tôn-giả A-nâu-lâu-đà nói ra lời trên rồi, trong chúng đều tỏ suốt nghĩa Tứ-Thánh-Đế. Đức Thế-Tôn muốn cho đại-chúng này được kiên-cố, Ngài đem tâm đại-bi lại vì chúng nói: “Các vị Tỳ-Khưu, đừng mang lòng bi-não, nếu Ta ở đời một kiếp, hội hợp rồi cũng tan-diệt. Hội-hợp mà không tan lìa, hoàn toàn không thể có được. Việc tự-lợi lợi-tha, các pháp đều đã đầy-đủ. Nếu Ta ở đời lâu nữa cũng không ích gì. Nếu những người ở trên cõi trời hay cõi người, nên độ, đều đã độ, những người chưa được độ, đều cũng đã gây nhân-duyên đắc độ”.

20- PHÁP-THÂN THƯỜNG-TẠI

“Từ nay về sau, các đệ-tử của Ta, triển-chuyển thực-hành các giáo-pháp ấy, thời như pháp-thân Như-Lai thường-trụ không tan-diệt. Vì vậy, nên biết: “Đời là vô thường, họp tất có tan. Đừng mang lòng ưu-não. Thế-tướng như thế. Nên siêng năng tinh-tiến, sớm cầu giải-thoát. Dùng ánh sáng trí-tuệ, diệt các si-ám. Thế-gian thực nguy-ngập, không bền-chắc. Ta nay được diệt-độ, như trừ được ác-bệnh. Thân này là tấm thân nên xả. Thân này là vật tội-ác, mượn danh là thân mà thôi. Ai là người có trí-tuệ, trừ-diệt được nó đi, như giết oán-tặc, mà lại không hoan-hỷ?

21- KẾT-LUẬN

Các vị Tỳ-Khưu, thường nên nhất tâm siêng cầu đạo xuất-thế. Hết thảy pháp động hay bất động ở thế-gian, đều là tướng-trạng bại-hoại bất an. Các vị hãy ngưng, đừng nên hỏi nữa! Thời-gian sắp qua, Ta muốn diệt-độ. Đây là lời giáo-hối tối-hậu của Ta!”

1/http://niemphatthanhphat.blogspot.com

2/ http://nammoadidaphat.blogspot.com

3/ http://namoamitabhabuddhatheky21.blogspot.com

4/ http://internationalpurelandbuddhism.blogspot.com

5/ http://phapmonniemphat.blogspot.com/

6/ http://geocities.com/thichthienmy2005/blog.html

7/ http://server.blogghost.net/chuaphuochung/ [ dia chi trang web moi] nhung trang na`y khong len tieng sanskrit.

8/ http://www.writely.com/View.aspx?docid=df2hvb4n_14fk6sg8

9/ http://chuaphuochung.bravehost.com [ trang web moi ]

10/ http://www.freewebtown.com/chuaphuochung

11/ http://luanlyhocpg.bravehost.com [ HUE SANH ]

http://www.9down.com/